Read original post by Neil Gaiman in English
Điều Henry đã làm
Các bài reviews cứ đổ vào và phần đông bọn họ hiểu được (88% tươi mát vào lúc này). Người ta hiểu cuốn phim, hiểu Henry đang làm gì và tại sao anh ấy lại làm vậy. Nhưng bài CORALINE review do A.O. Scott viết trên tờ The New York Times làm tôi hạnh phúc nhất. Nó bắt đầu,
Có nhiều cảnh và hình ảnh trong phim Coraline có lẽ sẽ làm trẻ con sợ hãi. Đây không phải là một khuyến cáo mà thực ra là một câu khen thưởng, vì gieo mầm khủng hoảng có thể là một trong những niềm vui lớn của việc thưởng thức điện ảnh cho con trẻ. Miễn là nó không quá đà đến bạo lực hay chết chóc, một phim khêu ra một chút kích thích bất an, hay một chút rối loạn sợ hãi có thể là liều thuốc quý cho những cảm giác đã bị bào mòn bởi các trò giải trí nguyên vẹn, yên tâm, chấp nhận cho học đường.và
vàKhung cảnh và tâm trạng phim đôi khi gợi cho người lớn nhớ lại thế giới mộng ảo của Tim Burton (người đã cùng làm việc với Mr. Selick trong Nightmare), Guillermo del Toro và David Lynch. Như các nhà làm phim ấy, Mr. Selick hứng thú trong tuổi thơ không phải là một trạng thái ngây thơ đa cảm, thụ động, mà là một tình cảnh cảm thụ sôi nổi, nóng bỏng, nơi đó ý thức là một chốn thần kỳ, lại có lúc đầy kịch tính không thể chịu nổi.
Tâm trạng chủ yếu, vào lúc đầu, là đơn côi. Một cô bé thông minh, can đảm tên Coraline Jones, do Dakota Fanning lồng tiếng, vừa mới chuyển từ Michigan đến một biệt thự màu hồng kiểu Victorian ở Oregon. Cô trong lứa tuổi mà sự thiếu vắng của mẹ cha trở nên rõ ràng hơn, và cha mẹ (Teri Hatcher và John Hodgman) chịu nhiều áp lực và vô tâm, đang chuyên tâm viết về trồng vườn, và hiếm khi rời mắt khỏi màn hình máy tính khi cô bé ở trong phòng. Và thế là, như những nữ nhân vật chính trong các câu chuyện trẻ em trước đây, Coraline bắt đầu khám phá khung cảnh xung quanh, đan xen những chi tiết kỳ lạ của cuộc sống hàng ngày với những sợi chỉ sáng óng ánh của trí tưởng tượng.
vàNhư những nhà văn huyền ảo giỏi nhất, Mr. Gaiman không kẻ đường ranh giới chắc chắn giữa hiện thực và huyền ảo, cho phép hai vùng đất che khuất và ảnh hưởng lẫn nhau. Mr. Selick, về phần mình, lại có sức sáng tạo phong phú và tâm lý sắc sảo để biến ngay cả hiện thực chán ngán của Coralines cũng nhuốm màu huyền diệu.
Phim Coraline khám phá những ẩn ý đáng sợ của tình yêu cha mẹ rằng người mẹ khác là bản năng mẫu tử đặt sai chỗ nhưng được níu giữ trong tầm tay và ý thức của nhân vật chính, một cô bé không biết nản lòng, tài tình, và thực đến phi thường.Điều này làm tôi rất tự hào – không phải cho tôi mà là cho Henry Selick và các đồng nghiệp tuyệt vời của anh tại Laika. Họ đã cật lực trong ba năm cho phim này, sáng tạo, di chuyển, xây dựng. Một vài người còn có thể sẽ mất việc trừ khi là phim thành công, và Laika có một phim khác. Nhưng những gì họ làm thật là tuyệt diệu, và người ta đang bắt đầu chú ý. Và đó một điều diệu kỳ.
No comments:
Post a Comment