Saturday, February 28, 2009

Mostly Amused

Read orginal blog post by Neil Gaiman in English

Gần như buồn cười

Tôi có sức chịu đựng rất cao cho twits. Thật tình đó. Tôi biết hỏi một câu hỏi ngu ngốc thì dễ dàng như thế nào. Nhưng mà, có nhiều người…

Tôi sẽ không đăng lá thư vừa mới gởi tới cho tôi biết rằng xuất bản Blueberry GirlCrazy Hair là một cách rẻ tiền lợi dụng huy chương Newberry, bởi vì nếu tôi là người gởi, tôi không nghĩ là tôi muốn bị đem ra nhạo báng, và tôi đã tự hứa với mình sẽ chỉ dùng quyền phép cho điều tốt đẹp.

Nhưng mà, người-bạn-bất-kể-là-ai-kia, http://journal.neilgaiman.com/2004/11/listening-to-unresolving.asp là bài viết đã cách đây năm năm. Đó là khi tôi tuyên bố Blueberry Girl sẽ là một cuốn sách, và rằng Charles Vess đã bắt đầu vẽ nó. Tháng Mười Một năm 2004. Trong bài viết http://journal.neilgaiman.com/2007/12/still-alive-not-song.html tôi đã đăng ảnh bìa cho Blueberry Girl. Tháng Mười Hai năm 2007.

Tháng Ba 2009 được hoạch định là ngày xuất bản cho truyện vào khoảng một năm trước, khi các bức vẽ đã hoàn thành.

(xem tranh ở <https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj_e3AVNZFb2_swDe4qV7DdObJCcFlI73E0gicMnLtYq3p6SCF2Ke1L8bTs_XZizlfA8OpPl0bakqFYU8YZ6bgODIZSABzC4B723yu0vRHCpYHN_4asWCb7sydQt_LHlyjeGiAUF4bm80_C/s1600-h/Blueberry+Girl+cover+art.jpg>)

Crazy Hair còn có lịch sử xa hơn nữa. Dave đồng ý vẽ nó vào năm 2003. Điều đó nghĩa là cuốn sách lúc đầu được kế hoạch in vào năm 2005, nhưng Dave bị trễ hẹn, bởi vì anh ấy phải làm việc trên Mirrormask, và chưa đưa bản vẽ hai trang cuối cùng  vào tháng Một 2007. Điều kỳ lạ về lịch xuất bản (và một phần vì cuốn The Dangerous Alphabet đã chiếm chỗ xuất bản của nó)nghĩa là nó đã được lên kế hoạch vào tháng Một 2008 để được ra mắt vào tháng Năm 2009.

(xem hình tại:<http://www.neilgaiman.com/journal/uploaded_images/Pgs.24,25-707551.JPG>)

(Bấm lên tranh để xem ảnh lớn hơn.)

Để mang Blueberry Girls ra giờ này nghĩa là cuốn sách đã được in ở nước ngoài một thời gian trước đây, và đóng gáy, và đã được đặt trong thùng hàng trên thuyền lớn.

Bạn biết không, thường thì tôi lạc quan lắm. Nhưng… bị buộc tội là xuất bản vội vàng hai cuốn sách ra để lợi dụng danh tiếng huy chương Newbery, mà không có máy móc du lịch thời gian gì hết, chỉ làm cho tôi muốn đập đầu vào cây nhè nhẹ khoảng nửa tiếng đồng hồ. Có phải yêu cầu người khác sử dụng đầu óc là nhiều lắm hay không?

Okay. Xả xong rồi.

(còn tiếp nhưng chưa dịch)

Friday, February 27, 2009

This is a Prayer For A Blueberry Girl...

Read original post in English here

Đây là Lời Nguyện Cầu cho Blueberry Girl (Cô Gái Việt Quất)

Một video, do Brady Hall làm, dùng một trong những buổi đọc truyện của tôi trong chuyến du lịch quảng bá Graveyard Book (tôi sẽ hỏi anh ấy buổi nào), và bản vẽ của Charles Vess từ cuốn sách (sẽ phát hành trong mười ngày).

<chú ý của người dịch: đăng bài này ở công ty nên không nhìn thấy video, các bạn chịu khó bấm vào bài gốc của Neil để xem đi>

Ở trên Mousecircus.com, trang của Blueberry Girl, bạn có thể đọc lời giải thích của tôi về quyển sách này.

Nhưng bởi vì không phải ai cũng đi qua bên đó, nó nói rằng:


Xin chào.

Có lẽ bạn đang tự hỏi đây là loại sách gì.

Đây là loại sách được viết khi một người bạn thân phone cho bạn và nói, “Tớ sẽ sinh em bé trong vòng một tháng. Cậu viết cho cô bé một bài thơ được chứ? Có thể là một lời cầu nguyện? Chúng tớ sẽ gọi bé là Việt Quất…” Và bạn nghĩ, Được thôi. Mình sẽ viết.

Tôi đã viết bài thơ ấy. Khi đứa bé ra đời, họ không gọi cô là Việt Quất nữa, mà gọi là Natashya, nhưng họ đóng đinh bản viết tay bài thơ Cô Gái Việt Quất bên giường cô.
Tôi giữ một bản ở nhà, dán vào trong ngăn kéo đựng hồ sơ. Và khi các người bạn khác đọc, họ nói “Làm ơn, mình có thể có một bản cho một người bạn sắp sinh con gái không?” và tôi phải copy nó cho mọi người, nhiều lần như vậy.

Tôi không dự tính xuất bản nó, chưa bao giờ.  Đó là một bài thơ mang tính cá nhân, viết cho một người, ngay cả khi tôi ngày càng phải bỏ ra nhiều thời gian viết tay, hay in ra thêm nhiều bản cho các bà mẹ tương lai và cho em bé.

Rồi họa sĩ Charles Vess (người đã hợp tác với tôi trong cuốn Stardust – Bụi sao) đọc nó.

Và thế là, mọi thứ trở nên đơn giản. Tôi gọi vài cú phone. Chúng tôi quyết định quyên góp cho vài hội từ thiện. Và Charles bắt đầu vẽ, rồi tô, lấy bài thơ làm điểm bắt đầu rồi tạo nên một thứ đẹp đẽ và bất tận.

Trong blog mình anh ấy nói, "Đem những suy ngẫm nên thơ duyên dáng của Neil về niềm vui cố hữu của mối quan hệ  giữa mẹ và con gái, phát triển thành một lòi tường thuật xúc tích, thuyết phục mà không hủy đi tính chất tượng trưng cao độ của bài thơ quả là một cuộc phiêu lưu khái niệm thú vị.” Tôi nghĩ đó cách nói của Charles về “Đúng là không dễ để biến bài thơ đó thành quyển sách tranh.” Anh ấy hoàn tất công việc một cách đáng ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn lo lắng. Tôi ngừng lo lắng ngày mà cô phó biên tập ở HarperChildrens, cũng đang manga thai, gọi tôi để cho biết cô đã nhận được bản vẽ, đọc nó, và rồi bắt đầu khóc hu hu trong văn phòng.

Đó là một cuốn sách cho những người đã, đang, và sẽ làm mẹ. Một cuốn sách cho những ai có, hoặc là, con gái. Là một lời cầu nguyện và bài thơ, và giờ là một quyển sách xinh đẹp.

Tôi hi vọng bạn thích nó. Tôi rất tự hào về nó. Và tôi hi vọng điều nghĩa là tôi không phải sao lại nó nữa.
Neil

Friday, February 6, 2009

What Henry did

Read original post by Neil Gaiman in English

Điều Henry đã làm

Các bài reviews cứ đổ vào và phần đông bọn họ hiểu được (88% tươi mát vào lúc này). Người ta hiểu cuốn phim, hiểu Henry đang làm gì và tại sao anh ấy lại làm vậy. Nhưng bài CORALINE review do A.O. Scott viết trên tờ The New York Times làm tôi hạnh phúc nhất. Nó bắt đầu,

Có nhiều cảnh và hình ảnh trong phim Coraline có lẽ sẽ làm trẻ con sợ hãi. Đây không phải là một khuyến cáo mà thực ra là một câu khen thưởng, vì gieo mầm khủng hoảng có thể là một trong những niềm vui lớn của việc thưởng thức điện ảnh cho con trẻ. Miễn là nó không quá đà đến bạo lực hay chết chóc, một phim khêu ra một chút kích thích bất an, hay một chút rối loạn sợ hãi có thể là liều thuốc quý cho những cảm giác đã bị bào mòn bởi các trò giải trí nguyên vẹn, yên tâm, chấp nhận cho học đường.

Khung cảnh và tâm trạng phim đôi khi gợi cho người lớn nhớ lại thế giới mộng ảo của Tim Burton (người đã cùng làm việc với Mr. Selick trong Nightmare), Guillermo del Toro và David Lynch. Như các nhà làm phim ấy, Mr. Selick hứng thú trong tuổi thơ không phải là một trạng thái ngây thơ đa cảm, thụ động, mà là một tình cảnh cảm thụ sôi nổi, nóng bỏng, nơi đó ý thức là một chốn thần kỳ, lại có lúc đầy kịch tính không thể chịu nổi.

Tâm trạng chủ yếu, vào lúc đầu, là đơn côi. Một cô bé thông minh, can đảm tên Coraline Jones, do Dakota Fanning lồng tiếng, vừa mới chuyển từ Michigan đến một biệt thự màu hồng kiểu Victorian ở Oregon. Cô trong lứa tuổi mà sự thiếu vắng của mẹ cha trở nên rõ ràng hơn, và cha mẹ (Teri Hatcher và John Hodgman) chịu nhiều áp lực và vô tâm, đang chuyên tâm viết về trồng vườn, và hiếm khi rời mắt khỏi màn hình máy tính khi cô bé ở trong phòng. Và thế là, như những nữ nhân vật chính trong các câu chuyện trẻ em trước đây, Coraline bắt đầu khám phá khung cảnh xung quanh, đan xen những chi tiết kỳ lạ của cuộc sống hàng ngày với những sợi chỉ sáng óng ánh của trí tưởng tượng.

Như những nhà văn huyền ảo giỏi nhất, Mr. Gaiman không kẻ đường ranh giới chắc chắn giữa hiện thực và huyền ảo, cho phép hai vùng đất che khuất và ảnh hưởng lẫn nhau. Mr. Selick, về phần mình, lại có sức sáng tạo phong phú và tâm lý sắc sảo để biến ngay cả hiện thực chán ngán của Coralines cũng nhuốm màu huyền diệu.

Phim Coraline khám phá những ẩn ý đáng sợ của tình yêu cha mẹ rằng người mẹ khác là bản năng mẫu tử đặt sai chỗ nhưng được níu giữ trong tầm tay và ý thức của nhân vật chính, một cô bé không biết nản lòng, tài tình, và thực đến phi thường.
Điều này làm tôi rất tự hào – không phải cho tôi mà là cho Henry Selick và các đồng nghiệp tuyệt vời của anh tại Laika. Họ đã cật lực trong ba năm cho phim này, sáng tạo, di chuyển, xây dựng. Một vài người còn có thể sẽ mất việc trừ khi là phim thành công, và Laika có một phim khác. Nhưng những gì họ làm thật là tuyệt diệu, và người ta đang bắt đầu chú ý. Và đó một điều diệu kỳ.

Thursday, February 5, 2009

As good as it gets

Read original post by Neil Gaiman in English

Cả ngày hôm qua phải bay từ Montreal tới Portland qua Chicago: bây giờ đang ở trong Portland, đã sẵn sàng cho một ngày toàn giao thiệp vào sớm mai và buổi chiếu CORALINE vào buổi chiều. Trong khách sạn với Maddy, người đã bay từ Minneapolis, và là người không ăn buổi tối, nhưng dứt luôn hai thứ tráng miệng khác nhau.

Tôi muốn được ghi lại rằng đây có thể là sướng nhất trên đời rồi: ngồi trong phòng khách sạn với con gái buổi tối trước khi phim của bạn khởi chiếu, xem cuốn sách đoạt giải Newbery của bạn bị xiên xỏ bởi anh chàng Stephen Colbert không có Newbery trong Colbert Report.

Wednesday, February 4, 2009

Chút xíu thôi

Original post in English

Tôi không biết chừng nào hay còn có phụ kiện hay rối của phim Coraline được bán nữa hay không, nên tôi đành phải nhắc đến cuộc bán đấu giá này cho Starlight Foundation. Trong đó có chuột, búp bê Coraline nguyên bản, và nhiều thứ khác.

Coraline reviews đang xuất hiện tại Rotten Tomatoes (84% tươi mới hiện giờ): Tôi rất vui khi thấy chúng tôi được điểm A trong Entertainment Weekly, nhưng
http://www.reviewexpress.com/review.php?rv=796 là, đến bây giờ, bài review Coraline mà tôi thích nhất. Đó là loại review làm cho tui chui ra khỏi phòng ngủ của mình để đi xem phim, khi tôi còn nhỏ.

Còn đây là Colbert Report: Tôi hi vọng nó chơi được ngòai US.

The Colbert Report Mon - Thurs 11:30pm / 10:30c

Ai đang không tôn kính tôi? - The Grammy Awards

Colbert Report Full Episodes
Paul McCartney Appearance

Funny Political Videos
More Funny Videos

Tôi phải đi đây. Có người muốn check Facebook của cô ta.

Tuesday, February 3, 2009

Làm mẻ một số tabs nhưng vẫn chưa hề hấn gì

Tôi biết viết blog trong khi tắm rất là không nên, nhưng cái phòng tắm đó rộng lắm, và thật tuyệt vời để “xả hơi” một chút, và khi tôi ra khỏi phòng tắm tôi sẽ đi ngủ giấc ngủ của người bị phỏng vấn quá tải.

(Vấn đề lớn nhất của người bị phỏng vấn quá tải, kiệt quệ, cáu kỉnh, và rất, rất mệt mỏi, là bạn trở nên quá thành thật. Phóng viên hôm nay, “Có phải anh viết sách huyền ảo bởi vì anh không vui vẻ trong đời thực?” Tôi, “Tại sao anh lại hỏi câu này? Ý tôi là, anh có thật nghĩ là người ta viết sách huyền ảo bởi vì người ta đau khổ, còn viết truyện hiện đại là những người rất sung sướng? Anh có nghĩ vậy thật không? Thật là một câu quá ngớ ngẩn để mà hỏi. Anh có lý do nào, nguyên nhân nào để hỏi thế không?” Chỉ vài giờ sau đó tôi mới nhận ra tôi có lẽ đã phá hỏng thanh danh của tôi cho khu vực giao thiệp nhẹ nhàng này của thế giới.)

Cho những cư dân Canada bị thất vọng và buồn rầu vì tôi đã đến nhưng mà không có ký tên gì hết, tôi sẽ quay lại Toronto cho một lễ hội vào tháng Sáu (chi tiết sẽ được công bố sau) và trở lại Montreal làm một Khách Danh Dự tại  "Anticipation", WorldCon, vào tháng Tám.

Đây là cuộc phỏng vấn đài PBS Newshour, Jeffrey Brown của chương trình Art Beat, hỏi tôi về việc thắng giải Newbery.

Một phỏng vấn bằng podcast với tôi tại Just One More Book, đa phần là về viết blog và twitter, v.v. Một cuộc phỏng vấn vui vẻ ở Daily Beast.

Tạp chí New York Times viết về lịch sử của Coraline, và về sự kiện 3Dl. Tôi bây giờ đã được phỏng vấn bởi tạp chí Women's Wear Daily. Một cuộc phỏng vấn trên radio ngày hôm qua cho ra  http://www.nationalpost.com/arts/story.html?id=1249466.

Fangoria reviews phim Coraline. Geek In The City cũng thế. Variety cũng vậy (lớn nhất từ trước đến nay, theo vài kiểu). Và khi tôi còn đang nghĩ đến việc này, đây là Rotten Tomatoes, với links đến các bài reviews chính: http://www.rottentomatoes.com/m/coraline/

Bài review của Collider có đoạn mở đầu tôi thích nhất:

Giữa trận cuồng phong phim hài-lãng của Hollywood mừng Ngày Tình Nhân, Tháng Hai còn chứa hai dòng nước ngược như là “Coraline” và “Friday the 13th”. Trong hai phim này, tôi có thể chắc chắn là một có loạt diễn biến kinh khủng chân thật nhất trên màn ảnh rộng kể từ nhiều năm nay, còn cái kia thì có một tên sát thủ mang mặt nạ hockey.

Nhiều người sau khi xem previews đã viết hỏi tôi về Coraline soundtrack -- nó sẽ ở trên iTunes vào cuối tuần, và đến tiệm vào Tháng Hai.

Phỏng vấn hay nhất của Henry Selick: http://www.comingsoon.net/news/movienews.php?id=51902

Vừa mới thắng giải Newbery cho sách trẻ em Mỹ hay nhất, nên tôi cảm thấy The Graveyard Book dường như đã gian lận leo lên ngồi trên danh sách sách trẻ em nước ngoài hay nhất. Tự hào vì Audio Book (sách đọc) đang nằm trên danh sách ALA 2009 Notable Audio Recordings (Sách đọc đáng chú ý năm 2009), hay là Best Books for Young Adults (Sách hay nhất cho tuổi teen).

http://www.sarahdope.com/wordpress/ đang theo dõi sát sao những thứ liên quan đến Coraline và có nhiều đường links tuyệt vời lắm; cũng như cái blog về Coraline xuất sắc http://evilbuttons.blogspot.com/

Judith của Misrule.com.au cố gắng theo dõi hết các cuộc phỏng vấn và đã đầu hàng,nhưng cô vẫn có một danh sách rất tốt về các thứ quan trọng và hữu ích. (Nguyên blog có nhiều suy nghĩ sâu sắc về văn trẻ em, đặc biệt từ cách nhìn của một người Úc, bởi vì báo giới Úc có thói quen kì lạ là luôn đi sau tất cả mọi người 15 năm để nhận biết những thứ như là văn học trẻ em, tiểu thuyết tranh, hay là các thể loại giả tưởng có thể có giá trị, hay ngay cả độc giả).

Nếu bạn đang dự định đến Dublin (cái ở trong Ireland) vào ngày 15, đây là link đến buổi chiếu thử CORALINE. Tôi chắc sẽ xuất hiện để giới thiệu và một buổi nói chuyện hỏi đáp http://jdiff.ticketsolve.com/events/events_for_show/702397

& và những cái Coraline Dunks đang bán giá NHIÊU TIỀN?

Từ tháng Mười, đây là buổi đọc truyện và hỏi đáp của Fidra trong Edinburgh: http://www.fidrabooks.com/fidraplus/fidracasts.shtml

...

Tôi bây giờ đã ra khỏi phòng tắm và ngồi trên giường. Từng chút từng chút một, mỗi tế bào não của tôi đang kéo màn, và đi ngủ, trong khi tôi vẫn tiếp tục gõ:

Cuối cùng, phần này không liên quan gì đến tôi: một mùa mới của Masters of Song-Fu bắt đầu, lần này với Neil Innes gia nhập Paul và Storm trong vai những Iron Chefs (Đầu bếp sắt) của việc sáng tác bài hát. Những bài hát song Fu tôi thích nhất là "Live" của Paul và Storm (họ đã trình diễn bài này khi ủng hộ chương trình tôi ở Manchester) và dĩ nhiên bài "Monkey Shines" của JoCo (bài hát đã gây cảm hứng cho  video làm tôi trở thành một ngôi sao truyền hình). (Damn. Đúng là có liên quan tới tôi nhiều hơn tôi nghĩ.)

À, tôi cũng cứ muốn gởi cái này: http://www.telegraph.co.uk/news/newstopics/politics/4370072/New-pornography-laws-could-make-comic-books-illegal-claim-campaigners.html một bài báo đặt trường hợp vài truyện tranh có thể trở nên bất hợp pháp ở Anh Quốc nếu luật mới bị hiểu theo kiểu ngu ngốc. Và tôi đầu hàng luật pháp bị hiểu theo kiểu ngu ngốc.

Fantagraphics đang có cuộc giảm giá 50% trên vài cuốn sách, bao gồm cuốn HANGING OUT WITH THE REAM KING và SANDMAN PAPERS.

Nhân thể viết về Worldcon (tôi đã viết, cũng mới đây, thật đó), hãy nhắc tôi, năm nay, lần đầu tiên sẽ có mục "Best Graphic Story" (Nội dung truyện tranh hay nhất) cho giải Hugo Award. (Đó là một câu rất trúc trắc. Ngủ sớm.) Nó sẽ bao gồm các truyện khoa học viễn tưởng, hay huyền ảo trong truyện tranh xuất hiện lần đầu tiên trong năm 2008. Bạn có thể đọc về nó ở đây. Nếu bạn là thành viên của Denvention, hay là thành viên đặc biệt của Anticipation, bạn có thể đề cử các thứ: http://www.anticipationsf.ca/English/Hugos là trang của Hugo, với links đến các đơn đề cử. Đề cử phải được nhận vào ngày 1 tháng Ba. (This awards blog good.)

Tế bào não cuối cùng cũng đóng cửa rồi. Night night.

Chào thế gian, đây là tui Neil

15 phút trước khi lên máy bay ở phi trường Porter. (Đây là cảnh quang từ phi trường). Tôi đang ở Toronto, trên đường đi Montreal, nơi tôi nghĩ là tôi chỉ tiếp chuyện với giới phóng viên cho phim CORALINE.

Ngày hôm qua bắt đầu từ lúc 6:45, kết thúc khoảng 10:00pm. Ra khỏi khách sạn khoảng 7:50 sáng nay để làm thêm radio, và thấy một chút tơi tả bèo nhèo – tôi phát hiện mình cứ đếm ngược ngày được gặp lại Maddy (một – tối mai) hay là về nhà và gặp chú chó của tôi và ngủ trên giường mình (ba, lúc nào đó vào Thứ Sáu), và ngay cả không khí háo hức buổi ra mắt phim ở Portland cũng không xua đi cảm giác đó được. (Mặc dù tôi rất muốn tham dự buổi chiếu, rất nhiều.)

Tôi cố bắt kịp các tin chính về giải Newberry, các bài viết và review về Coraline, kết quả là tôi có cả trăm tabs mở ra và máy tính chạy chậm như rùa. Nếu tôi tỉnh táo trên máy bay tôi sẽ blog. (Đây là bài review phim Coraline của báo Hollywood Reporter; và, bởi vì tôi cứ nhắc tới trong các cuộc phỏng vấn hoài, đây là truyện "The New Mother" (Người Mẹ Mới) của Lucy Clifford.)

Trong lúc này – khi họ đang chuẩn bị cho chúng tôi lên máy bay – đây là ba link twitter hữu ích (báo Times nói tôi là Twitterer hạng 13. Stephen Fry là Vua.) từ hôm qua:

http://bit.ly/I47p là khúc đầu của HBO CORALINE first look. (Cám ơn @Sarahdope.) Chú chó tôi giỡn ở 4:21.

Bốn trang đầu truyện Batman do tôi viết đang ở trên Myspace: http://bit.ly/OFiD

túi Coraline người ta cho tôi. http://phodroid.com/248cwp

Cái túi Coraline có đồ chơi Coraline, cây viết, đồng hồ, quyển tập ĐÁNG TÒ MÒ, và tương tự.

Đang xếp hàng lên máy bay. Sẽ viết sau.

Monday, February 2, 2009

Không phải là một bài blog

Xin chào thế giới.

Hàng acres tabs chưa đóng, hàng trăm điều tôi muốn viết, cả chục email vào trong đường FAQ, và tôi còn chưa gởi tất links đến hiệu coffee Neil Gaiman nữa. Argh. Lần đầu tiên trong 8 năm, tôi ước gì, chỉ một giây thôi, tôi có giờ để blog cho đàng hoàng. Hay là có một phụ tá lưng gù nào đó blog cho tôi.

Còn bây giờ, nếu bạn đến http://kittysneverwear.blogspot.com, cô Cat Mihos đáng yêu, phụ tá LA của tôi, đang blog mấy ngày cuối cùng của các buổi họp báo, chiếu thử, v.v. Rất nhiều hình do cat chụp:

(xem hình ở blog chính của Neil Gaiman)

Hi Neil,

Tôi vừa mới biết anh sẽ đến buổi chiếu thử Coraline ở Toronto vào thứ Hai (!!!!!)

Tôi băn khoăn anh có biết cách nào mà người ta có thể thắng / mua vé đến chỗ đó không, và anh có còn làm gì khác ở Toronto nữa không.

Chúc vui,

Sharmylae

Tôi đã hỏi, nhưng mà tôi nghĩ rằng các vé đã được tặng hết rồi. Nếu mà còn có tấm vé nào, và cách nào để tặng vào Thứ Hai, thì tôi sẽ Twitter nó.

Sunday, February 1, 2009

Thiêu hắn, thiêu hắn

Tôi vừa mới xem xong First Look on Coraline trên HBO qua hệ thống thần kỳ gồm máy tính, Slingbox và TIVO (cái loại đồ vật mà người ta thường hay thiêu sống bạn vì tội phù thủy khi tôi còn nhỏ) và, mặc dù có lẽ là nó có hơi nhiều thứ spoiler ở trong đó nếu như bạn nghe lời khuyên của Mark Evanier và không muốn bị spoil trước khi xem phim, tôi phải nói ngay rằng tôi rất sung sướng bởi một số thứ đã xuất hiện trong First Look, đặc biệt là khi tôi được lộ diện và nói về cuốn sách tôi đã viết tay Coraline ở trong, và chú chó của tôi đang giẫm tuyết khi tôi đi bộ. Điều lạ lùng nhất về việc đi tour hiện giờ là tôi rất nhớ chú chó của tôi (Tôi cũng nhớ Miss Maddy, nhưng tôi gọi và chat với cô nhóc, và ngược lại, và cô sẽ là người hộ tống tôi đi dự buổi ra mắt phim ở Portland vào Thứ Năm này, nhưng tôi còn không - chưa – thuộc về những người dùng phone để nói chuyện với chó.)

Và một điều thú vị nữa là, có hai năm cách biệt giữa hai cái đầu biết nói chuyện của tôi, một cái với hệ thống máy móc sau lưng đã đi đến Portland trước khi CORALINE khởi quay vào Tháng Chạp 2006, và chỉ vừa mới xem thử bản quay 3D; và một cái trong nhà tôi trong Tháng Chạp 2008 vừa mới quay xong phim cái nút áo và tối qua vừa xem xong phim hoàn tất.

Được rồi. Giờ tôi bay tới Toronto. Ngày mai sẽ là một ngày rất – RẤT – là dài, bắt đầu với CANADA AM lúc 7:45.

À (xém quên): http://www.publishersweekly.com/article/CA6633308.html?nid=2788 là bài của tạp chí Publisher's Weekly về giải Newbery.

Và đây là một bài đáng yêu của báo  New York Times về Coraline và 3D.

Đọc bài viết gốc của NEIL GAIMAN ở đây

Giúp đỡ dịch trang blog của Neil Gaiman

"Neil Gaiman Blog in Vietnamese" được thành lập nhằm mục đích dịch các bài blog do ông Gaiman viết để giới thiệu cho độc giả Việt Nam về tác giả này. Tuy nhiên, do các bài viết của Neil cũng khá nhiều, mhd không thể một mình dịch hết được. Vì vậy, rất cần sự giúp đỡ của các bạn yêu thích Neil Gaiman. Nếu bạn muốn tham gia dịch các bài viết của Neil, xin dịch bài nào trong web ông (chưa dịch ở đây), rồi gởi thư kèm bài dịch và link đến bài gốc cho mhd biết để đăng. Rất mong sự giúp đỡ của những người yêu thích Neil Gaiman.