Thursday, March 19, 2009

Hugo Thoughts

Read original post by Neil Gaiman here

Danh sách ứng cử giải Hugo đã có mặt..

Thật là một danh sách ứng cử tuyệt vời. Tôi ngại ngùng khi nghe nói là The Graveyard Book cũng được ứng tuyển – tôi đã từ chối ứng cử cho quyển Anansi Boys vài năm trước. Nhưng lần này, sau vài ngày suy nghĩ, tôi đã chấp nhận, và tôi mừng vì đã làm vậy, bởi vì nó được ở chung với những đồng bạn tuyệt cú mèo. Những người bạn mà tôi không cảm thấy rằng đang trong cuộc tranh cử: Neal Stephenson, Cory Doctorrow và Charles Stross là bạn tôi (tôi biết Charles từ khoảng năm 1984 hay 1985); John Scalzi và tôi có cả đống bạn quen chung, và tôi thích đọc blog của anh ấy, và họ đều là những nhà văn giỏi, và damn, giải thưởng có thể trao cho bất cứ cuốn nào trong danh sách tôi đều cảm thấy vui mừng hết.

Như Mr Scalzi đã nói, "Tôi cực kỳ vui sướng với đề mục này, và tôi cảm thấy tội nghiệp cho những người bầu cử giải Hugo, bởi vì đây là một danh sách cực khó để chọn lựa."

Để tác phẩm được đề cử online là truyền thống – tôi luôn bảo đảm những truyện ngắn được để lên miễn phí cho các người bầu cử (và mọi người khác) đọc. Không chắc lắm về bản chữ của The Graveyard Book (phải nói chuyện với nxb của tôi mới được), nhưng trong lúc chờ đợi những người bỏ phiếu (và các người khác) có thể xem (hay lắng nghe) cả quyển sách ở  http://www.mousecircus.com/videotour.aspx mà không phải tốn gì cả.

Sunday, March 8, 2009

another day

Read Neil Gaiman original blog post here

Lại một ngày

“Tại sao không nói đó là bố anh?” một người bạn hỏi, sau khi đọc bài blog trước.

Bởi vì khi tôi viết bài đó, tôi không biết mẹ đã cho cả nhà biết hết chưa, mấy anh em họ, hay cô dì chú bác biết chưa. Và vì rất nhiều người đọc blog này, tôi không muốn gia đình biết được về tin buồn đó ở trên đây. Vâng, chính là bố tôi.

Sẽ không đúng nếu nói là ông chưa từng có một ngày ốm đau trong đời, nhưng chắc chắn là đúng để nói ông chưa bao giờ bệnh từ khi tôi biết ông: ngày hôm qua ông đang ở trong một cuộc họp, bị (tôi đoán) đau tim, và qua đời khi vừa đến bệnh viện. Ông là một người lỗi lạc, thu hút, ân cần, vui tính (vui hơn tôi) và, hơn thế nữa, một người cha tuyệt vời.

Người đại diện của tôi, cô Merrilee, kể lần đầu tiên gặp ông, ở một buổi ký tên ở New York, cô nói, “Neil đã có chút thành tựu. Chắc chắn ông lúc nào cũng biết anh ấy sẽ thành công.” “Thật ra,” ông đáp, “tôi đã nghĩ là có lẽ phải nuôi nó suốt đời. Òi… thằng bé muốn trở thành nhà văn cơ mà.” Và tôi nghĩ, điều hay nhất là tôi chưa từng biết điều này.

Trở về nhà từ NY (viết bài này trên đường về nhà. Không, tôi không có lái xe), và sẽ về UK (Anh Quốc) ngày mai với gia đình để dự đám tang. Phụ tá Lorraine đã phải dùng đủ mọi phép thuật để làm cho các hãng máy bay nghe lời cô trong chuyện này. (Chúng tôi có dự định sẽ mừng lễ cưới vàng cho ba mẹ tôi vào cuối tháng.)

(1967: Ông tôi, bố tôi, và tôi, đang đứng trước bụi cây.)

Monday, March 2, 2009

Đợi chờ Stephin

Read orginal post by Neil Gaiman

Tôi đang làm một chuyện mà tôi không thể nói được, trong khi chờ đợi Stephin Merritt tới, đi đến một công việc mà tôi không thể nói được (một việc khác). Tôi cảm thấy mình nên kéo cổ áo lên và nói chuyện bằng mật mã.

Neil,
Tôi đọc bài của anh viết hôm nay về việc “rút tiền” trên cuốn  Blueberry Girl và Crazy Hair. Tôi thật sự rất giận khi người ta không thể vui cho thành công của người khác khi người đó hoàn toàn xứng đáng. Tôi đã nhìn thấy hiện tượng này trên các diễn đàn của những ban nhạc nổi tiếng. Bạn sẽ thấy nhiều người yêu mến ban nhạc cho đến khi ban nhạc đó bắt đầu được chính giới biết đến và bán được nhiều CDs, rồi tự nhiên ban nhạc đó trở thành “rẻ tiền” hay “tệ hại.” Dù sao đi nữa, tôi cũng mừng khi thấy anh không vì nó mà buồn.
Câu hỏi nhanh: anh sẽ tham gia San Diego Comic-Con năm nay chứ? Đấy là hội chợ đầu tiên của tôi và sẽ thật vui nếu gặp anh!
Chúc bình an,
Jonesy


Anh thật quá tốt bụng. Tôi nghĩ tôi đã bước qua ngưỡng cửa đó vào tháng trước, và điều đó cũng tốt thôi. Tôi thích nhất khi tôi cảm thấy những người thích văn tôi như là một điều riêng tư mà thế giới không biết tới, mà tôi cũng không chắc lắm, sau Newbery và phim Coraline, điều đó sẽ trở lại, hay là cũng sẽ một thời gian sau mới trở lại. Khám phá ra một người và cảm giác được, trong một cách nào đó, bạn sở hữu người đó, hay một chút của người đó, bởi vì họ chưa nổi tiếng, luôn là một điều hay.
Không có kế hoạch tham gia Comic-Con năm nay. Kế hoạch duy nhất của tôi là làm Khách Danh Dự tại WorldCon ở Montreal vào tháng Tám. Đây là trang web tiếng Anh của nó: : http://www.anticipationsf.ca/English/Home. Worldcons là những điều tuyệt diệu nhất, tôi còn giữ kỉ niệm thú vị từ buổi hội chợ đầu tiên, 21 năm về trước – gặp Julie Schwartz lần đầu, là người cuối cùng rời khỏi quán bar với William Gibson lúc 5.00 sáng, góp ý với George RR Matin về một ý tưởng nhân vật trong truyện Wild Cards sống trong giấc mơ…

Hiya, Neil!
Cả hai vợ chồng tôi đều trong ngành quảng cáo ở thành phố Portland, OR (anh ấy là nhà thiết kế ảnh động; và tôi là nhà sản xuất ảnh tương tác), nên hãy tưởng tượng niềm sung sướng của tôi khi đọc trong tờ báo Oregonian là một bộ phim nho nhỏ tên “Coraline” sẽ cứu kinh tế của Oregon! Tôi biết sách của anh đã thay đổi cuộc đời tôi theo nghĩa ngầm, nhưng ai mà nghĩ được rằng một cuốn sách của anh đã thực sự thay đổi thế giới của tôi?
http://blog.oregonlive.com/portlandarts/2009/03/in_the_coraline_economy_we_tru.html
Cám ơn  từ tận đáy lòng của thế giới sáng tạo trong Portland!
Mikki

Thật là một điều phi thường. Xin cám ơn Mikki.

Tôi, như cả ngàn người khác, là fan của anh từ rất lâu. Bắt đầu từ cuốn American Gods năm 2003 tại tiệm B&N và phát triển lên. Tôi tò mò muốn biết anh sẽ trở về viết văn giả tưởng người lớn chứ? Tôi là một fan của các cuốn sách dành cho thiếu niên của anh, nhưng vẫn có một điều gì đó tuyệt vời hơn trong các cuốn tiểu thuyết.
Và hơn nữa, xin tìm một chỗ trong ngành truyện tranh và ở lại đó, tôi nhớ anh.
Chúc vui,
Jacob Kohl

Chừng nào tôi còn sống và còn viết, tôi dự đoán mình sẽ còn tiếp tục nhảy tới nhảy lui, dạo từ sách trẻ em đến tiểu thuyết người lớn, từ truyện tranh đến người thật việc thật, từ TV  đến radio, đến truyện ngắn, đến phim ảnh, và thi thoảng còn nhào vô những điều xảy ra trên sân khấu nữa. Vì thế, vâng, tôi sẽ viết thêm tiểu thuyết người lớn. Và tôi sẽ làm thêm truyện tranh. Nhưng tôi sẽ không ở lại đó.

… và Stephin Merritt vừa đến. Hành lý của anh ấy, tuy nhiên, lại chưa tới. Cũng không có bên mình anh ấy là cây đàn bouzouki. Tôi có thể cho anh mượn áo pajama, bàn chải, hay tương tự, nhưng mà tôi lại không có cây bouzouki ở đây.

Giúp đỡ dịch trang blog của Neil Gaiman

"Neil Gaiman Blog in Vietnamese" được thành lập nhằm mục đích dịch các bài blog do ông Gaiman viết để giới thiệu cho độc giả Việt Nam về tác giả này. Tuy nhiên, do các bài viết của Neil cũng khá nhiều, mhd không thể một mình dịch hết được. Vì vậy, rất cần sự giúp đỡ của các bạn yêu thích Neil Gaiman. Nếu bạn muốn tham gia dịch các bài viết của Neil, xin dịch bài nào trong web ông (chưa dịch ở đây), rồi gởi thư kèm bài dịch và link đến bài gốc cho mhd biết để đăng. Rất mong sự giúp đỡ của những người yêu thích Neil Gaiman.